Có 2 câu chuyện mà Tony nghĩ các bạn nên đọc để có thêm góc nhìn về cuộc sống trong cách cho đi và nhận lại.
- Triết lý viên kẹo
Mỗi ngày bạn đều cho một đứa trẻ ăn kẹo. Bạn làm điều ấy rất thường xuyên và vui vẻ.
Đứa trẻ ấy cũng có vẻ rất yêu bạn. Mỗi ngày thấy bạn, nó đều cười tươi và chạy đến nhận kẹo.
Nhưng rồi một ngày, bạn xoa đầu nó và bảo: “Hết kẹo rồi”. Bỗng dưng bạn thấy nó rất khác. Nó gào ầm lên rằng bạn keo kiệt, bạn xấu xa. Hoặc nó đi khắp nơi để nói xấu bạn.
Bài học của Tony:
Triết lý viên kẹo có nghĩa là khi bạn cho ai khác một thứ gì, đôi lúc họ sẽ không nghĩ ấy là món quà mà đó là bổn phận, là trách nhiệm. Và khi bạn không cho thứ mà họ muốn nữa, họ sẽ lập tức trở mặt với bạn. Tình huống này chắc chắn bạn đã gặp đâu đó trong đời rồi đúng không? Tony chứng kiến chuyện này nơi công sở khá nhiều. Trong công ty thường có một người luôn sẵn sàng giúp đỡ đồng nghiệp (photo, trực điện thoại, nhận đồ từ Grab…) nhưng bỗng một ngày họ không còn làm những việc đó nữa, bởi lẽ họ không nhận được nhiều sự tôn trọng từ việc họ làm.
Và với nhiều người, cho dù bạn có cho họ “kẹo” mỗi ngày, thì họ cũng chỉ nhớ mỗi một ngày mà bạn đã không cho. Hãy tự rút ra cho mình bài học từ câu chuyện trên.
- Cho đi và nhận lại
Có một cô gái trẻ chuyển nhà mới. Cô phát hiện hàng xóm nhà mình là một phụ nữ nghèo goá chồng, sống với hai đứa con nhỏ. Một ngày nọ, khu phố bị mất điện đột ngột. Cô gái trẻ phải dùng nến để thắp sáng.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Hoá ra là đứa bé con nhà hàng xóm.
Nó hồi hộp hỏi: “Cô ơi cô, nhà cô có nến không ạ?”
Cô gái trẻ nghĩ: “Nhà nó nghèo đến mức nến cũng không có mà dùng ư? Cho nhà nó một lần, lần sau lại sang xin nữa cho mà xem!”.
Thế là cô gái sẵng giọng: “Không có!”
Đúng lúc cô định đóng cửa lại, đứa trẻ nhà hàng xóm nghèo mỉm cười nói: “Cháu biết ngay là nhà cô không có mà!”
Nói xong, nó chìa ra hai cây nến: “Mẹ cháu với cháu sợ cô chỉ sống có một mình, không có nến nên bảo cháu mang nến sang cho cô dùng tạm.”
Bài học của Tony:
Sẽ có những lúc trong cuộc đời chúng ta gặp những tình huống như vậy, đôi lúc trong vai là người cho hay người nhận. Câu chuyện này kết thúc một cách bất ngờ và khiến chúng ta phải suy ngẫm. Dù chúng ta đang sống trong khó khăn hay khá giả thì cảm giác chia sẻ, quan tâm nhau sẽ luôn mang lại sự ấm áp tình người! Vì thế, đừng ngần ngại sẻ chia, lan tỏa tấm long của mình đến mọi người. Vì cho là nhận! Và cho đi cũng là một nghệ thuật.
Bạn rút ra bài học gì từ 2 câu chuyện này? Hãy chia sẻ nó với Tony nhé!
Nếu bạn cảm thấy có giá trị với ai đó, hãy chia sẻ cho nhiều người khác nhé!
Kiến thức là để cho đi mà!