Có lần Tony đi nhậu với anh bạn làm Tổng Giám đốc ở một Đại lý Ô tô Toyota của Nhật chia sẻ một triết lý của người Nhật nghe rất là “có lý”. Đó là “Hãy luôn nhớ khi làm việc gì cũng phải nghĩ là khi mình làm xong, chuyển giao cho khâu kế tiếp / người kế tiếp thì người tiếp nhận kế tiếp đó có thể làm công việc của họ một cách dễ dàng và hiệu quả nhất và cứ thế…”.
Anh đó lấy ví dụ như khi sửa chữa một chiếc xe bị mốp méo trong xưởng chẳng hạn, sẽ bao gồm 4 công đoạn:
- Gò (cho hết mốp)
- Xử lý bề mặt (trét matít, chà cho phẳng)
- Sơn
- Giao xe cho khách hàng
Đầu tiên, người kỹ thuật viên khi làm công đoạn “gò” thì phải nghĩ là làm sao để khi chuyển sang cho người kỹ thuật viên kế tiếp để làm công đoạn “xử lý bề mặt” được dễ dàng, thuận lợi và tốt nhất. Đến phiên người kỹ thuật viên “xử lý bề mặt” thì khi làm phải nghĩ là làm sao để khi chuyển sang cho kỹ thuật viên kế tiếp có thể “sơn” một cách dễ dàng, thuận lợi và đẹp nhất có thể. Đến phiên anh kỹ thuật viên sơn thì khi làm thì phải nghĩ làm sao để sản phẩm hoàn chỉnh để khi chuyển giao cho anh Cố Vấn Dịch Vụ thì anh này có thể bàn giao chiếc xe cho khách hàng một cách tự hào nhất, hài lòng khách hàng nhất.
Tony nghe xong mà giật mình nhẹ. Người Nhật thật đơn giản nhưng rất thâm thúy. Tony bèn thêm thắt lại và chia sẻ lại trong Công ty của mình.
Vậy nếu là Sếp thì sao? Phức tạp hơn xíu vì mình là Sếp mà. Cần hiểu rằng, khi giao việc gì đó cho nhân viên thì cũng phải làm sao đó để nhân viên hiểu rõ ý nghĩa, mục đích, mục tiêu của công việc đó để nhân viên có hứng thú làm, sáng tạo và học hỏi từ đó, đồng thời có thể thực hiện công việc đó một cách thuận lợi nhất, hiệu quả nhất, ít sai sót nhất. Đa số các Sếp thường hay bỏ qua phần quan trọng đầu tiên – “ý nghĩa, mục đích, mục tiêu” mà chỉ bảo làm thế này, thế kia một cách máy móc.
Còn nếu là nhân viên thì sao? Đơn giản là đừng như là một “messeger” (người đưa tin). Nghĩa là vào gặp Sếp để trình bày việc gì đó để phê duyệt, thì phải nghĩ làm sao để Sếp của mình có thể ra quyết định một cách dễ dàng, nhanh chóng và hiệu quả nhất. Nghĩa là phải có đầy đủ thông tin, số liệu (trích nguồn đàng hoàng), đưa ra nhiều phương án và phân tích điểm mạnh – yếu của từng phương án, kèm đề nghị phương án được chọn và nói rõ lý do tại sao chọn. Ngoài ra, có thể đưa ra vài tình huống rủi ro có thể xảy ra và phương án dự phòng để xử lý. Tony hay nói câu này với nhân viên “đừng đến gặp anh với cái đầu rỗng”. Giờ thì nhân viên của Tony đầu không còn rỗng nữa.
Thử tưởng tượng, trong một tổ chức mà mọi người đều hiểu và làm theo triết lý có vẻ đơn giản này, mọi việc sẽ dễ dàng và hiệu quả hơn nhiều. Thực tế để làm được thì cần một quá trình văn – tư – tu để thành nét văn hóa. Mà muốn có được văn hóa thì người đứng đầu tổ chức phải là người làm gương trước tiên.
Bài học của Tony:
- Cuộc sống “tương thuộc” khiến mỗi cá nhân đều là một phần trong một tổng thể. Thành công chung, thành công cá nhân tương thuộc vào những thành công của người khác, bộ phận khác, khó có thể tách rời. Làm gì nghĩ đến người khác, thực ra thì cũng chính là vì mình.
- Tư duy “tương thuộc” cần là tư duy chủ đạo để xóa dần tư duy “cá nhân” vốn ăn sâu vào tiềm thức của chúng ta, bởi những thứ chưa “đẹp” còn tồn tại xung quanh, và thậm chí bởi những câu chuyện giáo dục từ nhỏ mang đậm tính khôn lỏi.
Nếu bạn cảm thấy có giá trị với ai đó, hãy chia sẻ cho nhiều người khác nhé!
Kiến thức là để cho đi mà!
Coach Tony Thái Sơn
Doctor of Business Administration
Master of Development Economics
Business Coach – ActionCOACH
tonythai@actioncoachcbd.com
Tel.: 091 908 1356